TIẾNG KÈN SAXO- truyện ngắn của Bùi Công Thuấn

TIẾNG KÈN SAXO

Bùi Công Thuấn

Cắt giấy- Elsa-Mora4

Đó là mùa hè 1963.Tôi học lớp 7 tại một vùng quê mãi tận miền tây. Nơi đây có những kinh rạch chằng chịt và vườn cây sai quả dọc theo bờ sông. Việc chèo ghe, cắt lúa, bắt cá thì tôi làm cái rẹt chẳng thua kém ai, còn việc học, tôi thường đội sổ. Môn học nào tôi cũng dốt .Tôi cũng chẳng hiểu tại sao mình dốt. Cái đầu cứ u  u, minh minh. Những con Tóan, những công thức Hóa học, những định lý Vật lý đối với tôi nó xa xăm như sao Hỏa.Tôi cứ tự hỏi học ba cái vô bổ ấy làm gì.

Cái tôi cần là làm sao mỗi ngày bắt được chừng vài ký cá, để có tiền xài; kiếm được ít lá khô để chụm bếp, thế là đủ. Cái tôi mong nhất là mùa lũ nhà đừng dột. Khi nước ngập mênh mông, lại mưa như trút nước, ngồi trong nhà mà như ở ngòai trơi thì khổ không biết chừng nào. Mùa lụt ngồi bó gối trên sàn nước, không biết lấy gì nấu cơm. Rơm rạ bị nước ngập ướt sũng, rầu hết sức.Nhà nghèo làm gì có tiền mua than, mua củi.Thế là tôi phải chèo ghe đi bứt những tàu lá chuối khô về chụm. Ngày nắng ráo còn đỡ, ngày mưa thì đành nhịn đói.Có lẽ vì chỉ lo cái ăn, cái đói nên cái đầu tôi nó ngu chăng.

Suốt cái tuổi thơ, tôi chưa bao giờ có được bữa ăn no. Buổi sáng ăn đi học, bà nội bảo, ăn nhiều chi cho nặng bụng, học nó ngu. Buổi chiều ăn thêm một chút, bà nội lại bảo, tối đi ngủ, ăn chi cho nặng bụng. Mỗi khi tôi lấy gạo nấu cơm, bà nội bắt đem rá gạo cho nội coi. Dù tôi đã tiết kiệm hết mức, nhưng nội cũng bốc lại vài nắm gạo để tiết kiệm. Quanh năm suốt mùa chỉ có rau muống với mắm tôm bảy món.Thường là mắm gói lá chuối hấp nồi cơm. Rất tiện, cơm chín thì mắm cũng chín.Ngày nào sang, bà nội cho đập thêm quả trứng vịt vào chén mắm. Cá đánh bắt được, không dám ăn. Nội bắt đem bán hết. Sáng tinh mơ dậy đã ra vườn tưới rau. Chiều về lại tưới. Mùa lúa thì suốt ngày ngòai đồng, xạ lúa , nhổ cỏ, cấy dặm, bắt cào cào. Công việc không sao hết được. Cánh đồng lúa nhà tôi có chừng sáu xào, một mình nhìn thấy nó mênh mông. Mùa lúa chín, lại còng lưng đi cắt, rồi gánh lúa về chất đống. Lúc rãnh, mỗi ngày lôi lúa khô ra đập ít bó. Cả việc chở lúa  đi chà ở nhà máy, sàng xảy, tôi cũng phải cáng đáng. Nhờ thế mới chừng lớp bảy, việc gì tôi cũng rành. Mưa nắng làm cho người tôi đen nhẻm. Nước phèn ở ruộng làm cho da căng,  ánh lên màu mun. Nếu lấy tay mà gãi, cái cẳng sẽ trắng bóc. Mỗi khi đi học, bọn con gái nhìn cái cẳng lội ruộng của tôi mà cười.Tôi thấy nhột nhột. Chẳng bao giờ mẹ cho tiền ăn quà.Thực ra cũng có, ấy là ngày đi thi. Mẹ cho một đồng. Năm hào tôi nộp mua giấy thi, năm hào ăn ly chè đậu đỏ lấy hên, cô bán chè ở cổng trường nói như vậy. Bọn con nhà giàu mỗi sáng chúng ăn cả gói quà có đến 5 đồng. Chúng nhai bánh sữa giòn rốp rốp, tôi chỉ quay mặt đi chỗ khác.Tôi biết rõ một điều là mình nghèo, nghèo lắm , nên không đòi cha mẹ bất cứ cái gì. Cả đến quần áo mặc, một năm cha tôi chỉ may cho một bộ duy nhất, cái quần đùi và chiếc áo sơ mi trắng vải thô để đi học. Ngày thường chỉ có bà ba đen và quần xà lỏn vải thường.Ăn chắc mặc bền, bà nội tôi thường dạy vậy.

Chỉ có điều tôi học ngu. Suốt ngày ngòai đồng, tôi chẳng học bài bao giờ. Tối đến thắp đèn nhỏ như hột đậu xanh học bài. Chỉ chừng nửa giờ, tôi đã ngủ gục. Ba tôi bảo tắt đèn đi ngủ, học khuya tốn dầu. Bà nội bảo tôi giống tính ông già tôi. Hồi xưa, ổng được cho ăn học tử tế. Ổng cũng đi học như người ta, về đúng giờ, nhưng đi chơi. Ra khỏi nhà, ổng nhét những cuốn vở vào gốc bụi tre rồi theo tụi bạn ra đồng nghịch ngợm. Cho đến khi nội phát giác thì đã muôn. Ba tôi không qua khỏi lớp ba. Thế nên ổng không bao giờ dám la rầy tôi chuyện học, vì tôi học tới lớp 7 lận, nhờ thế cũng êm bụng. Trước mắt bà nội và cha, tôi là đứa ngoan, chịu khó làm lụng, chịu khó học hành, biết phận nghèo không đua đòi.Tôi cũng tự hào về mình. Khổ nỗi, mỗi khi đến lớp, tôi lòi cái đuôi dốt ra , mắc cỡ hết sức.

Tôi dốt nhất là môn Nhạc. Gịong của tôi nó khàn khàn, chua chua như nước phèn dưới xình. Mỗi khi xướng âm, cổ tôi thóat ra những âm lơ lớ, ngang ngang, không sao bắt vào âm chuẩn của thầy được. Tôi xướng âm mà nghe như con gì nó kêu. Cả lớp cười bò. Thầy Thành nhăn mặt, lắc đầu. Tôi càng cố gắng lấy giọng chừng nào, lớp càng cười chừng ấy. Dầu vậy, thầy Thành vẫn kiên nhẫn tập lại cho tôi hàng chục lần. Tôi chưa thấy ai kiên nhẫn như vậy. Có lần tôi hỏi thầy

_ Thưa thầy, học nhạc để làm gì ạ ?

Thầy nhìn thẳng vào mắt tôi, dường như để xem tôi hỏi thực hay đùa. Cũng có thể là thầy xem tôi có thể hiểu được những gì thầy sắp nói không. Giọng thầy ấm hơn mọi khi:

_ Học nhạc để làm gì à ! Em còn nhỏ, thầy khó nói cho em hiểu được. Này lúc nhỏ mẹ ru em bằng gì ? Những bài hát ru chứ gì ! Âm nhạc đó. Em có thấy khi đưa người chết ra mộ huyệt, có cả phường bát âm, nhàu giàu còn thuê cả ban kèn nữa. Có hay không nào, Âm nhạc đó. Em thấy chưa, Âm nhạc gắn bó với con người từ lúc trong nôi, cả đến khi về cõi thiên thu. Âm nhạc là linh hồn thanh khiết của cuộc sống, nó có một sức mạnh ghê gớm, rồi em sẽ hiểu.

Nghe thầy nói, đầu tôi mơ hồ, vẫn chẳng hiểu học Nhạc để làm gì. Âm nhạc, cùng lắm là để hát hò cho vui, làm gì có sức mạnh ghê gớm. Chắc thầy quan trọng hóa cái môn học của thầy thôi. Ông thầy nào cũng cho môn học của mình là quan trọng, là nhất. Tôi chỉ biết một điều là tôi rất khổ sở với môn Nhạc. Bảo tôi xuống đìa bắt cá, hay leo dừa bẻ trái lấy nước uống chơi, tôi làm trong nháy mắt. Việc xướng âm, quả thực là quá sức mình .

Có điều tôi rất thích thầy Thành. Thầy hiền hòa, điềm đạm, rất vui tính và hào hoa . Dường như thầy cũng dành cho tôi nhiều cảm tình nữa. Đôi mắt thầy rất sáng, nhưng u ẩn. Có một sức mạnh tiềm tàng trong đôi mắt ấy. Tôi thấy một chân trời rất xa trong hướng nhìn của thầy.Thầy thổi kèn Xắc – xô rất hay. Tiếng kèn vừa mượt mà, vừa khỏe khoắn và cao vút, có khi nó hùng tráng, có khi lắng đọng.Ấy là bây giờ tôi mới nhận ra, chứ lúc ấy, tôi cứ ngẩn người ra mà nghe, mà say mê nhìn cái dáng rất nghệ sĩ của thầy. Tôi rất phục. Thầy thổi được cái kèn có rất nhiều nút bấm. Kèn đám ma chẳng có nút bấm nào, cứ rặn hơi mà thổi, dễ ẹc. Kèn của thầy chằng chịt nút bấm bám lấy thân kèn .Tôi cứ tự hỏi tại sao hai tay thầy mắc giữ kèn mà còn bấm thoăn thoắt. Những cái nắp phiếm cứ  chập vào rồi nhả ra liên tục, bay ra những âm thanh vừa ấm vừa mạnh mẽ, có khi lả lơi. Hơi của thầy cũng thật là dài.Tôi không thấy thầy ngắt lấy hơi bao giờ vậy mà thầy vẫn có hơi để thổi. Cái ấy mới tài ! Có lần thầy Thành cho tôi tập thổi.Tay tôi chẳng biết bấm phiếm làm sao. Cả hai bàn tay cứ nắm cho thật chắc cây kèn.Tôi hít một hơi thật dài, lấy sức thổi. Cái kèn hét lên như ngỗng kêu.Tôi ôm bụng cười, chảy cả nước miếng. Thầy Thành bảo, em chịu khó học nhạc, mai mốt thầy sẽ tập cho em thổi. Tôi thích lắm, nhưng tôi còn mắc lội ruộng, có giờ đâu mà tập.

Tối nay trường tổ chức văn nghệ cuối năm và phát thưởng. Nghe đâu có cả quận trưởng đến dự. Trường tôi nằm ngay mặt lộ, cách dinh quận chừng cây số. Sát bên trường là một con rạch. Con lộ vắt qua rạch chạy về tỉnh. Ngồi trong phòng học, chúng tôi có thể nhìn xuống rạch coi người ta bơi thuyền, bán cá, bán rau. Những ngày nghỉ học, bọn học trò chúng tôi thường đứng trên lộ nhảy xuống cống rạch tắm, rồi bơi ra sông. Bọn học trò vùng quê này coi trường cũng như nhà, coi sông rạch là nguồn vui. Tắm sông là cơm bữa , nhưng tắm một mình không thích. Phải đông, thi nhau nhảy, thi nhau lặn hụp, thi nhau bơi, cả thi nhau mò bắt cá sông mới thích. Ngồi học nhưng cái đầu chúng tôi ở dưới rạch , cứ bị thầy cô la hòai.

Cả trường nhộn nhịp ngay từ sáng sớm, hàng phố cũng nô nức chờ xem. Ở vùng quê, đêm văn nghệ rất hiếm, cũng không có trò chơi gì, nên hễ có gánh hát về diễn, hoặc trường làm văn nghệ là người ta đi coi rất đông. Họ vừa coi văn nghệ vừa hãnh diện vì có con em mình diễn. Cải lương thì quen rồi. Nghe tân nhạc và xem múa nó mới lạ hơn, nó tân thời hơn .

Thầy Thành gọi tôi đến giúp thầy chuẩn bị sân khấu, nối giây điện, căng màn và trang trí. Thầy Thành cắt chữ và những hình ngộ ngộ.Thầy chỉ cho tôi cách dán trên phông màn .Thầy Thành giỏi thật. Cái gì thầy cũng làm được.Thầy tập chương trình văn nghệ cả tuần nay, Thầy làm sân khấu rất đẹp, thầy sắp xếp bọn văn nghệ đứng ngồi chỗ nào, ăn mặc kiểu gì, diễn làm sao. Cái sân khấu là nơi hấp dẫn nhất. Tôi phụ thầy,  lúc trên sân khấu lúc xuống phòng thầy lấy thêm đồ trang trí. Lần đầu tôi được vào phòng riêng của thầy Thành. Đối với bọn con nít chúng tôi, phòng riêng thầy cô là chỗ rất linh thiêng, chỉ được quyền ngó vào thôi. Chỉ những học trò rất cưng, thầy cô mới cho vào. Tôi rất sung sướng. Đó là căn phòng đơn sơ nhưng gọn ghẽ , ngăn nắp. Có bàn làm việc.Trên bàn có những cuốn sách dày cộm.Trên tường treo chiếc kèn. Một tấm màn căng một nửa phòng che cái giường và chỗ treo quần áo. Phía sau là một mái che, có một cái hỏa lò, một ấm nước, hai cái nồi, chắc nồi nấu cơm và thức ăn. Phía rạch có một bờ đá làm chỗ lên xuống tắm rửa. Ghe bán hàng thường tấp vào đó.

Buổi chiều, tôi thấy có hai phụ huynh chèo ghe, tấp vào bờ đá, rồi lên nhà thầy Thành. Họ xách theo hai giỏ cá. Chân còn dính xình, có lẽ họ mới bắt cá. Cuối năm họ đem tới biếu thầy ăn lấy thảo. Ở đây, người dân  quý thầy cô lắm. Mùa nào thức ấy. Có khi chục xòai tượng, có khi vài con ếch, có khi cây thuốc rê, có khi con cá lóc to, hoặc quầy chuối tiêu. Cây nhà lá vườn. Đám giỗ đám kỵ đều mời thầy. Ngày tết đều cho con tết thầy, dù chỉ là cái bánh chưng hay một đòn bánh tét. Chữ “ thầy“ với họ còn thiêng liêng lắm. “Không thầy đố mày làm nên” ông cha dạy vậy. Họ gửi gắm con em cho thầy. Người dân chân lấm tay bùn mong con em biết được mặt chữ thế là đủ. Khi hai phụ huynh cáo từ, thầy Thành mời họ ở lại coi văn nghệ. Họ đứng nhìn sân khấu, lại nhìn ra sân. Họ lên con lộ nhìn tới nhìn lui. Hình như họ nhìn xem chỗ nào tốt để tối nay đến xem cho đã con mắt. Chập sau, họ chèo ghe đi, họ bảo về cụ bị tối đi coi văn nghệ. Hôm nào có cá lớn sẽ đem biếu thầy. Sau khi họ đi khỏi, thầy Thành bảo tôi :

_ Tối nay thầy nhờ em chút việc có được không ?

_Dạ , được.

***

Buổi tối, sân trường đông nghẹt người. Bọn học sinh reo hò bằng thích. Đồng bào các nơi đổ về. Họ nô nức. Tiếng chào hỏi,  lời bàn tán cứ râm ran. Người khoe có con diễn tối nay. Người khoe có con lãnh thưởng. Người khoe có nghe nói chương trình đêm nay đũ cả ca múa nhạc sôm tụ lắm. Cái thích nhất là được ăn, được mặc, được đi chơi sau một ngày lội ruộng mần ăn, ai cũng vui vẻ .

Tôi được thầy Thành phân công kéo màn. Bọn con nít chúng tôi múa hát lung tung cả, nhưng bà con cứ vỗ tay đôm đốp. Cái hấp dẫn của đêm diễn chính là những cái ngây ngô trẻ con của chúng tôi. Đứng bên cánh gà kéo màn, lâu lâu tôi lại thò cổ ra nhìn xuống sân , là để tụi bạn và bà con thấy mặt. Có tiếng la :

_ Thằng Tâm kìa.Thằng Tâm ! Tâm ơi…

Tôi thụt cổ vào ngay, sướng như điên.Thầy Thành xoa đầu tôi bảo đừng làm thế, mất trật tự.Trông thầy vừa vui, vừa có vẻ tư lự. Nhưng mắt thầy rất sáng, nhất là từ lúc có quận trưởng đến. Chắc là diễn cho cấp trên coi làm thầy hãnh diện chăng. Chúng tôi chẳng bận tâm điều ấy. Quận trưởng hay ông lớn nào, trong đám đông đêm nay cũng như nhau, cũng là coi văn nghệ, coi chúng tôi diễn. Chúng tôi mới là nhân vật chính.Thầy Thành mới là linh hồn của buổi diễn. Tôi hãnh diện về thầy và làm theo lời thầy.

Gần cuối chương trình, ông quận trưởng lên sân khấu phát biểu. ổng nói ba hoa về thành tích diệt cộng trong trận càn vừa rồi. Sân trường nhốn nháo. Có tiếng chửi thề. Tôi thóang thấy hai phụ huynh hồi chiều đến gần sân khấu.Thầy Thành khều tôi nói nhỏ.Tôi lập tức lẻn ra sau. Không có ai chú ý. Người ta còn mải nghe quận trưởng nói. Đến bên dao điện, tôi giật cái cầu chì quăng đi. Rồi chuồn ra phía trước lập tức. Phía sân khấu có tiếng nổ lớn. Có tiếng la của mấy người cảnh sát:

_ Việt công liệng lựu đạn, tất cả nằm xuống.

Sân trường tối mịt mù. Người ta nằm đè lên nhau.Người đứng ngòai thì chạy dạt lên con lộ.Tiếng súng lên đạn lách cách và tiếng chân chạy rầm rập. Cảnh sát lo bảo vệ quận trưởng. Có tiếng xe deep rồ máy rồi de nhanh ra lộ vụt đi. Hai ánh chớp sáng ngời, rồi ánh lửa vàng, đỏ rực lên. Hai tiếng nổ liên tiếp, long trời, ở phía cây cầu vắt ngang rạch.Trong khói và lưả đỏ rực ấy, tôi thấy chiếc xe Deep bị hất tung lên, bốc cháy. Có tiếng cảnh sát la ;

_ Xe quận trưởng trúng mìn rồi…nằm xuống.

Sau tiếng nổ, cả sân trường im phăng phắc. Người ta nằm sát đất, nín thở, chờ đợi những tiếng nổ tiếp theo. Chạy lúc này là ăn đạn, mà nằm lại, coi chừng ăn lưụ đạn. Có tiếng súng bắn qua bắn lại trên lộ và phía ruộng. Bỗng có tiếng kèn xắc xô trỗi lên từ phía sân khấu. Tiếng kèn rất hùng tráng. Đó là bài Giải Phóng Miền Nam. Mọi người ngóc đầu dậy hướng về phía tiếng kèn. Tất cả đều lạ lùng và hồi hộp. Chưa có tiết mục văn nghệ nào hấp dẫn đến vậy. Có ánh đèn pin quét về phía sân khấu. Ô kìa! Một lá cờ nửa đỏ, nửa xanh và ngôi sao vàng vừa được ai treo lên chiếc phông màn sân khấu. Thầy Thành đang đứng trước lá cờ ấy, thổi hết sức mình.Tiếng kèn vang vọng rất xa.Trông thầy oai phong lẫm liệt. Đạn bay chíu chíu về phía thầy Thành. Tiếng kèn vẫn thúc giục rộn rã. Lại có ánh chớp và tiếng nổ ở ngòai lộ.Tiếng lựu đạn nổ rất đanh .Có tiếng hô rất quyết liệt : “ Xung … phong ‘. Tôi nghe đúng là tiếng của người phụ huynh hồi chiều.Tiếng súng bây giờ giòn giã hơn ở phía ruộng. Bọn cảnh sát dạt xuống hai bên con lộ.

Tôi nằm nín thở. Không biết thầy Thành có sao không. Bỗng có bàn tay xoa trên đầu tôi .Tiếng nói rất nhỏ và ân hoan:

_ Tâm. em khá lắm. Ở lại học giỏi, thầy đi đây. Thầy sẽ gặp lại em.

Trong bóng đêm nhấp nhóang ánh sáng, tôi vừa kịp nhận ra dáng thầy Thành, vai có đeo súng, bước chân băng tới trước.Tôi không biết thầy Thành đi đâu. Dường như thầy băng qua con rạch sau trường và lẫn vào đồng ruộng mênh mông .Tôi sung sướng và hồi hộp. Lần đầu tiên tôi được giao một việc mà tôi không hề biết trước sẽ thế nào. Tiếng súng im hẳn, người ta bò ra lộ rồi biến vào bóng đêm rất nhanh . Chẳng ai dám lớ ngớ ở đây, sợ ăn đạn lạc. Những cuộc tấn công của Việt Cộng lúc này xảy ra luôn, nên người ta cũng không còn lạ lùng mấy nữa. Có tiếng bàn tán:

_ Sao Việt Cộng lại tấn công vào nhà trường.

Người khác tỏ ra hiểu biết hơn :

_ Tại có thằng quận trưởng ngồi đó. Họ đánh thằng quận trưởng chứ ai đánh nhà trường.

_ Đánh thằng quận thì đánh vào đồn. Ở đây chết học trò thì sao ?

_Ngày thường nó ở trong đồn , lô cốt bê tông dày cộm, làm sao đánh nó. Chung quanh đồng là ruộng, trung liên nó quạt như vãi thóc, làm sao vào được.

_ mấy ông Việt Cộng này ghê thiệt.

Sáng hôm sau, nhân dân đến xem hiện trường rất đông. Không có người dân hay học sinh nào bị thương. Lá cờ nửa đỏ, nửa xanh, sao vàng vẫn còn treo trên sân khấu, xung quanh có nhiều lỗ đạn. Bây giờ tôi mới biết hai vị phụ huynh đến gặp thầy Thành chiều qua là Việt cộng. Giỏ cá là giỏ đựng mìn. Con cá lớn họ hứa biếu thầy là tên quận trưởng .Tiếng nổ lớn trên sân khấu chỉ là tiếng pháo đùng để lừa bọn cảnh sát. Trận địa ở trên lộ , chỗ chiếc cầu vắt qua con rạch.Việt cộng gài mìn, phục kích chờ xe chở tên quận trưởng chạy qua đó thì đánh. Hèn gì có ánh chớp và tiếng nổ dữ dội đêm qua. Họ đánh trả trận càn vừa qua. Bọn cảnh sát nói thầy Thành cũng là Việt công, vậy mà bấy lâu nay chúng không biết. Bây giờ tôi không biết thấy Thành đi đâu.

***

Ba mươi năm sau tôi mới gặp lại tầy Thành. Tôi đang đứng trong nghĩa trang liệt sĩ tỉnh. Nắng lấp lánh trên lớp lớp  ngôi mộ .Tôi tìm thấy mộ thầy Thành ở một góc khuất nghĩa trang, không nhang khói. Trên bia mộ, có tấm hình của thầy năm xưa . Ánh mắt thầy đang nhìn thẳng vào tôi , vẫn rực sáng và u ẩn. Tôi không ngờ gặp lại thầy nơi đây. Lưu lạc mấy chục năm, tôi mới có dịp về lại quê cũ. Mắt tôi rưng rưng nhòa lệ. Những vầng lửa đỏ rực  đang bừng lên. Lá cờ nửa xanh nửa đỏ sao vàng vẫn chói lọi trên sân khấu . Thầy Thành vẫn đang đứng thổi kèn, tư thế thật lẫm liệt. Tiếng kèn vút cao mạnh mẽ lạ lùng. Đạn vẫn bay chíu chíu… Bây giờ tôi đã hiểu học nhạc để làm gì, nhưng tôi chẳng tìm đâu được người thầy như thầy Thành. Tôi muốn thổi một giai điệu Xắc- xô thật trữ tình để tâm sự với thầy. Thầy ơi! Thầy hãy kể cho em nghe đi, sau khi rời trường, thầy đi đâu, làm gì ? Tôi thấy áy náy. Thầy an nghỉ ở đây từ bao giờ mà em không biết. Em thật có lỗi. Tiếng kèn của em vẫn là tiếng ngỗng kêu.

Bây giờ, xung quanh có nhiều tiếng ngỗng quá, thầy có buồn không ?

Mùa hè 1993

_____________________________

BAY THEO CÁNH HẠC-truyện ngắn của Bùi Công Thuấn

BAY THEO CÁNH HẠC

Truyện ngắn – Bùi Công Thuấn

 

 Cắt giấy-Elsa-Mora1

Mặt hồ phẳng như gương và mênh mang trong chiều. Đôi khi gió thoảng gợn sóng rất nhẹ làm chao động những ý nghĩ xa xăm. Dường như tơ vương đâu đây, giăng mắc những bước đi rất khẽ. Ánh chiều in trên mặt nước cái hào quang của một ngày sắp tàn, gợi bao nhiêu điều bâng khuâng. Hồ Tây ! Hồ Tây! Giai điệu nhạc Phú Quang trong bài Em Ơi Hà Nội Phố vang lên cái thanh lịch ngàn năm của đất Thăng Long này

Ta còn em hàng phố cũ rêu phong
Và từng mái ngói son yêu
Nao nao kỷ niệm
Chiều Hồ Tây lao xao hoài con sóng
Chợt hoàng hôn về tự bao giờ

 Chúng tôi ngồi lặng yên bên nhau hàng giờ, thả lòng mình với con sóng lao xao. Bất chợt nhà thơ Hoàng Cầm quay sang hỏi tôi:

_ Này ông Hoàng, ông có biết lá diêu bông là lá gì không ?

Tôi ngạc nhiên , không ngờ lão thi nhân lại đang nghĩ về đồng chiều cuống rạ. Phải chăng ông  muốn chia sẻ điều gì?

_ Lẽ ra đây là câu hỏi của tôi chứ ?

Hoàng Cầm ngậm ngùi:

_ Nhiều người đã đọc bài thơ  và khen hay, họ cảm được cái kỳ diệu của ngôn ngữ thơ ca,

nhưng họ chẳng hiểu lá diêu bông là gì.

Tôi hiểu ông có tâm sự:

_Tôi không nghĩ như vậy. Ông nói thử xem?

Hoàng Cầm thì thầm như tiếng gió ở trên những nhánh cây rũ xuống mặt hồ:

_ Chẳng là gì cả, bởi vì nhân vật người chị đã lấy chồng, anh chồng có phải là người tìm

thấy lá diêu bông đâu. Lá diêu bông chỉ là cái điều kiện của ước mơ và hạnh phúc, nó

không phải là  ước mơ hạnh phúc. Đi tìm cái điều kiện là tìm cái ảo tưởng. Lẽ ra người em

phải níu lấy chị chứ. Vì chính chị mới là cái thưc, là hạnh phúc của em.

Tôi bỗng vỡ nhẽ:

_ Ừ nhỉ, nhưng mà đời người ai không có lúc chạy theo  ảo tưởng ? có khi ảo tưởng cả đời

Không chừng? Ông bảo rằng nếu có cô gái nào yêu ông bây giờ, ông có thể làm được vài

tập thơ nữa, điều ấy có là ảo tưởng không ?

Hoàng Cầm trở nên tinh anh lạ lùng :

_Lá diêu bông là định mệnh của tôi, cái định mệnh nghiệt ngã và rất cụ thể. Không  ảo

tưởng chút nào, nhưng mà…

Hoàng Cầm bỗng tư lự nhìn tôi

_ Thời của chúng ta đã qua rồi. Ông  nhìn  xem. Tất cả chúng ta, tóc đã trắng phau, da đã

nhăn nheo, tay chân đã run rẩy, bước   đi đã chập chững, giấc ngủ đã đưa hồn ta ra  ngoài

cõi nhân gian. Vậy mà cứ muốn ôm giữ, ôm  giữ những cái ảo tưởng . Làm sao níu được

thời gian hả ông . Mọi thứ  đã qua đi, phải qua đi. Ông nhìn xem kià những lớp sóng mới

đang ào ạt từ ngoài khơi  tràn vào bờ. Nghĩ mà xót thương cho chính mình. Ảo tưởng!

Tôi quay lại nhìn Hoàng Cầm, dù đã tóc bạc da mồi, Hoàng Cầm vẫn đẹp trai và quyến rũ như ngày nào. Hồn thơ ông không có tuổi

_Thế ông còn yêu đựợc không?

Hoàng Cầm say sưa:

_Tôi vẫn thấy mình trẻ thơ, vẫn nồng nàn như ngày nào đồng chiều cuống rạ đi theo chị. Nhưng mà…, ảo tưởng thôi ông ạ! Nghệ sĩ như tôi với ông chỉ là một lũ ảo tưởng!

Tôi chia sẻ với ông cái xót xa ấy

_Ông nói đúng. Ngay cả cái hình hài chúng ta đây cũng chỉ là những ảo ảnh.

Nhà thơ Hoàng Cầm không nói gì nữa. Ông lặng im nhìn mặt hồ. Sương giăng mắc đâu đây, và thấp thoáng cánh hạc ngang trời. Một chiếc lá vàng rơi, đậu trên vai áo nhà thơ.

Chiều Hồ Tây lao xao hoài con sóng
Chợt hoàng hôn về tự bao giờ

***

Trời đang mưa nhẹ.  Một quầng sáng trắng đục bao quanh lấy những ngọn đèn đường . Ngàn vạn hạt nước bay nghiêng soi vào bóng tối như những hạt ngọc toả sáng . Nhìn mưa bay, bao giờ lòng tôi cũng nao nao tiếng nhạc Diễm Xưa của Trịnh Công Sơn. Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ. Không gian thực tại bỗng lãng đãng như cổ tích, cổ tích của tình yêu.

Chúng tôi đang ngồi trong quán café . Ngoài kia, mưa như một lớp luạ trắng mỏng quyến rũ, không ai nói lời nào. Trời hơi se se, hương café đặc quánh một mùi thơm ngây người. Bỗng dưng nàng quay sang bảo tôi

_ Chú  Hoàng chở em đi một vòng thành phố đi!

Tôi ngần ngại:

_Nhưng trời đang mưa!

Bạn trai nàng có vẻ không bằng lòng.

_Chờ hết mưa anh sẽ chở em đi!

Nàng lặng im nhìn mưa, hồn bay theo những giọt nước  trong ngần. Mắt nàng rạng rỡ một nỗi mê đắm Diễm Xưa. Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ. Hình như nàng đang phiêu du ở miền hoang tưởng ấy. Một mình lang thang trên những con đường mưa bay ngẩn ngơ tháp cổ rêu phong, hồn trinh nữ  đang ở cõi nào.

Chúng tôi có bốn người. Nàng. Bạn trai và bạn học. Tôi chỉ là người bạn tình cờ  cuả nàng. Hôm nay nàng đi với hai người bạn. Bỗng nhớ đến tôi, nàng bắt bạn trai chở đến nhà mời tôi đi uống café. Dường như các cô gái có ma lực hay sao ấy. Người bạn trai ngoan ngoãn nghe lời, và tôi cũng không cưỡng lại được lời mời, dù biết rằng sự hiện diện của mình là vô duyên

Tôi vô duyên bởi vì mình đã “già’ rất nhiều so với bạn trai của nàng. Với lại, trời đang mưa mà đi chơi thì chỉ có “điên “. Nàng đi với bạn trai, còn mình chẳng khác gì một vệ sĩ bị nàng bắt làm cái đuôi . Dù sao đi chơi với người đẹp luôn làm tôi cảm thấy thú vị, thú vị vì được khám phá những cái khùng điên cuả teen.  Nàng bảo bạn trai nhường xe để tôi chở nàng, còn hai người bạn trai đi một xe. Wow , thế là thắng 0-1 rồi đó nhé hai bạn trẻ  ạ! Có lẽ quen tính khí thất thường của nàng nên hai người bạn trai không tỏ vẻ gì khó chịu, hay họ sợ bị nàng bỏ rơi thì thiệt. Và tôi tin rằng hai người bạn trai ấy và tôi nữa, đang tìm cách chinh phục nàng, và nàng thì tìm cách chinh phục cả ba ?

Một chàng là bạn học cùng lớp. Hai người thường lang thang trên những viả hè vắng sau buổi học, hay dắt tay nhau đi trên những thảm cỏ xanh trong công viên vào những ngày nghỉ. Cả hai cùng cô đơn, họ đi bên nhau để bớt cô đơn, để người ngoài nhìn vào, tưởng là một đôi tình nhân, một chút cho đỡ tủi thân. Những lúc có chuyện buồn, nàng cũng đã từng gục đầu vào vai chàng để khóc, và chàng cũng vuốt nhẹ mái tóc nàng. Nhưng khi chàng  cúi xuống hôn, thì nàng đẩy chàng ra ngay. Rồi đốp vào mặt: Tôi với anh chỉ là bạn, không hơn không kém, anh hiểu chứ ! Nếu anh còn muốn làm người tình hờ với tôi thì đừng bao giờ mơ tưởng, đừng vượt qua cái ranh giới ấy. Chàng sững sờ. Những tưởng nàng cần mình, nàng yêu mình, hoá ra mình chỉ là cái gối bông để nàng tựa những khi buồn muốn khóc. Dù sao có cũng hơn không, dễ gì kiếm được một em có thể gần gũi như vậy. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Chàng hy vọng vậy.

Một chàng là bạn trai, lúc buồn buồn trống vắng thì gọi đến chở đi chơi. Chàng đang sở hữu một shop hàng thời trang. Có dư tiền bạc và thời gian để chở nàng đi chơi. Bất cứ lúc nào cần, chỉ cần nhấc phone lên 5 phút là chàng sẵn sàng chở nàng đến bất cứ nơi nào nàng muốn. Dĩ nhiền, nàng đang là học trò thì những ước muốn cũng rất đơn sơ. Ăn chè, ăn bánh xèo, đi café, đi câu cá thư giãn, đi vườn cây, cũng có khi đi vũ trường. Sau nhiều lần dẫn nàng đi chơi như vậy, chàng nghiễm nhiên coi nàng là sở hữu của mình, tưởng có thể ôm nàng trong vòng tay mà bồng lên giường. Mỗi khi nàng đến nhà, chàng thường giới thiệu với người nhà như là vợ sắp cưới của chàng, và có ý bắt nàng phải vào khuôn phép như một nàng dâu tương lai. Điều này thì chàng sai lầm. Vì chàng là dân Bắc Kỳ 75 và nàng vốn không thích dân Bắc Kỳ 75. Nàng bảo dân Bắc Kỳ 75 keo kiệt và lưu manh. Với lại nàng sẽ đi học đại học, sẽ gặp gỡ những đối tượng có trình độ cao hơn, có tầm vóc xã hội lớn hơn, con đường thăng tiến của nàng còn thênh thang, tội gì bó thân làm osin cho một thằng nhà quê. Với lại, bố mẹ nàng bảo, cái ngữ ấy, mày bảo nó, đừng bao giờ bén mảng đến nhà tao. Dường như bố mẹ nàng cũng đang có những dự dịnh lớn lao gì đó cho tương lai của nàng thì phải. Các cụ hay bảo, thời nay chỉ nhờ con gái thôi. Thế nên không bao giờ nàng để cho chàng trói buộc được nàng. Mỗi khi chàng có ý vơ vào thì nàng lại ngãng ra, đi chơi với chàng khác, ngầm bảo cho chàng rằng, anh đừng ảo tưởng.

Có điều, nàng không hiểu tại sao lại gắn bó với chàng. Chắc là ghét của nào trời trao của đó. Chàng làm cho nàng ghét để được nàng chăng? Hai người khắc khẩu hay sao ấy, chỉ nói với nhau được vài câu là cãi nhau như mổ bò. Có lần giận quá, nằng đã tát thẳng cánh vào mặt chàng, in  đủ cả bàn tay năm ngón. Nhưng chàng  vẫn không nói gì. Chỉ xoa xoa má cho nỗi  nhục phai đi. Rồi lại làm hòa.  Ít nhất nàng cũng đã quăng đi 5 cái mobile  của chàng. Có lần quăng vào bụi rậm tìm không thấy, có lần quăng xuống hồ cá, có lần quăng ra đường cho ve chai nó lượm, nhưng rất không may là xe hơi cán, một lần đập xuống đất, văng tứ tung mỗi nơi một mảnh và lấy gót giày đạp nát cho đã cơn giận. Vậy mà chàng vẫn không rời nàng. Chắc là nó có nợ gì đây. Mẹ nàng bảo vậy. Quan hệ nam nữ bao giờ cũng là quan hệ duyên nợ. Có duyên thì gặp, có nợ thì phải trả, vậy thôi. Chắc là kiếp trước nó nợ mày nặng lắm giờ nó mới phải chịu đựng mày như vậy. Nàng chẳng tin điều ấy. Đàn ông con trai thấy gái thì xáp vô. Chẳng mất gì. Nhịn nhục một chút mà được tất cả, vẫn hơn. Con gái nhẹ dạ là chết liền. Anh trai này đang lừa thế để vật ngã nàng.

Còn nàng, một cô nữ sinh  đang học lớp 12. Nhan sắc trung bình, không có gì nổi bật. Chỉ có đôi mắt là sắc lẻm và thân hình dong dỏng với những đường cong khá đẹp. Đôi mắt ấy mà nghía ai thì người ấy khó mà thoát khỏi sự cám dỗ. Lúc nàng đứng nghe phone, quần jean trễ và áo pull lửng , lộ ra một khoảng thân xác trắng ngần, mịn màng, nhất là cái rốn của nàng, sẽ là ám ảnh  gợi cảm hứng bất tận cho nhà thơ. Nàng bảo, em mà có nhan sắc thì em đã làm được nhiều việc ấn tượng  rồi. Từ lớp 9 đến giờ, em đã cho de 5 thằng bạn. Nói chung thì chúng nó còn con nít ấy mà, cũng bày đặt tỏ tình, bày đặt mời đi café, bày đặt mừng sinh nhật. Chúng không hiểu nàng đang mơ Việt kiều, đang mơ những giấc mơ du học Mỹ, mơ tung cánh bay trên chín tầng trời. Đưá nào dại dột nói ra lời yêu là nàng cho de ngay.Vớ vẩn, yêu đương nhăng nhít chi cho phiền hà. 28 hay 30 hãy lấy chồng. Từ giờ đến đó còn 10 năm, chơi cho đã, bay nhảy cho sướng và hưởng đủ mùi đời mới dừng chân. Cứ làm bạn là được rồi, khi cần thì cho nó đến gần một chút, ngửi trên má thôi, xong cái chụt thì đẩy ra. Và nàng đã đẩy ra không hết những chàng trai tự nguyện làm vệ sĩ. Chỉ có hai chàng trai đang ngồi đây là được nàng ban cho ân huệ được gần gũi như tình thân, được chở nàng đi café để tâm sự lúc buồn

Còn tôi, nếu trẻ lại 30 tuổi thì có thề sánh vai với nàng trên phố. Nói thế nghiã là tôi chưa bao giờ  đi chơi riêng với nàng, vì lòng tự trọng. Người ta gọi tôi là ông Hoàng thi sĩ. Thực ra tôi chẳng là nhà thơ nhà văn gì hết, tuy có tập tành chút đỉnh. Nhưng có lẽ nhờ quen với lão thi sĩ Hoàng Cầm, hay ngồi nói chuyện với anh, nên người ta phong cho tôi cái danh thi sĩ chăng. Tôi cũng không đính chính. Mua danh ban vạn, mình chẳng mất đồng nào, tội gì ! Anh Hoàng Cầm hơn tôi quá  một con giáp, anh coi tôi như một người em. Chuyện riêng tư của anh người ta đã bôi lên báo hết rồi. Những lúc gặp nhau, chúng tôi chỉ nói chuyện vu vơ, chuyện của người già, những chuyện duyên và nợ , những chuyện tình yêu không tuổi tác. Như chuyện tôi với nàng đây.

Xin quý vị độc giả đừng hỏi nàng là ai, tên tuổi là gì, con cái nhà nào, cũng đừng  bắt tôi phải khai lý lịch  trước bàn dân thiên hạ. Tôi chỉ là một nhân vật vô danh mà bạn có thể gặp trong những  chiều hồ Tây có màu uá. Nàng có thể là bất cứ cô gái nào của thời hôm nay, những năm đầu thế kỷ XXI, cái thời mà từ lớp 5 nàng đã được học về tính dục, được chỉ vẽ cho chuyện tránh thai, cái mà người ta gọi là thế hệ biết tự sướng. Thích thì dẫn nhau đi nhà nghỉ, tự nhiên, chán thì bye. Thế hệ của tình yêu tay ba tay tư không đi kèm với đạo đức hay thuỷ chung gì cả. Chỉ có sex và tiền. Nàng là một cô gái thuộc thế hệ như vậy. Nhưng xin bạn đừng nghĩ nàng như vậy. Tôi đã lầm như bạn. Gia đình nàng là một gia đình nề nếp với những chuẩn mực truyền thống, và nàng rất nghe lời ba mẹ, biết giữ mình. Đó là một cô gái sống  mạo hiểm, thích xông vào những nơi cấm, nhưng không tự đánh mất mình. Chưa cần tiền và chưa ghiền sex như các nhà văn nữ  ở xứ ta. Cũng chưa ai lừa được nàng. Tôi thích nàng ở những điểm ấy.

Một lý do khác khiến tôi chạy theo nàng là vì, tôi tin tôi là một giống tài hoa và nàng là người tình lý tưởng của tôi, người trong mộng. Giống như người chị của lão thi sĩ Hoàng Cầm, người đã khiến chàng thi sĩ  đi tìm lá diêu bông suốt đời. Từ khi có trí khôn, tôi đã để ý tìm kiếm người tình ấy. Tôi vẽ ra trong mộng một chân dung, đôi mắt đa tình, khuôn mặt thanh tú, có dáng nét quý phái, mạnh mẽ nhưng dịu dàng, một công tằng tôn nữ nào đó. Tôi đã đi tìm nàng trong khắp cõi nhân gian  này, nhưng chưa bao giờ gặp. Đôi khi có thấp thoáng đâu đó một dáng hình, nhưng vụt mất ngay khi tôi chưa kịp chạm tới, mãi chỉ là những ảo ảnh.

Và bỗng nhiên tôi gặp nàng. Rất đỗi tình cờ. Đi uống café với hai bạn trai của nàng , và quen nàng. Tôi không biết nàng nghĩ gì về tôi. Còn tôi, tôi tin chắc tin rằng nàng có  cảm tình với mình ngay lần gặp đầu tiên. Mắt nàng nhìn tôi ngọt lắm. Tôi thấy  yêu đời hơn, trẻ trung hơn. Vậy mà lâu nay tôi tưởng mình là pho tượng rêu phủ  trong tháp cổ. Soi gương tôi thấy tóc tôi đã trắng gần hết. Những sợi râu cũng bạc như sợi cước. Dĩ nhiên là tôi cắt sạch để che dấu bớt đi các dấu tích của thời gian. Da mặt đã hằn những dấu chân chim. Da cổ không còn phẳng nữa. Mỗi lần tôi lấy tay kéo thử, da thừa trên cổ co lại nhăn nhúm, .Cơ ngực của tôi vẫn còn săn chắc. Đó là một điều may. Nếu nó cũng nhăn nheo da dính xương thì coi như xong ! Nhiều khi tôi ngạc nhiên tại sao thân xác mình lại già hơn tâm hồn mình nhiều. Tôi đang sống như mình 20 hay 30 gì đó. Ở ngoài đường, hay giữa đám thanh niên nam nữ, tôi thấy mình cũng yêu như họ, chẳng khác họ tí nào. Chỉ khi nghe họ chào chú ạ, cháu chào bác ạ thì lúc ấy tôi mới tỉnh người ra. Trước kia, mỗi lần vào quán café đèn mờ, bao giờ cũng có một em đến ngồi bên rồi thỏ thẻ, anh cho e ngồi với nghen, còn bây giờ, cũng có em đến tiếp thị, chú cho cháu ngồi với nghen. Tôi bảo, gọi bằng anh thì cho ngồi, gọi chú thì xin đi chỗ khác.

 Thế nghiã là tôi không cưỡng lại được quy luật của đời. Tất cả  đều phải qua đi, không níu kéo được. Những cái già cỗi phải bị đào thải nhường chỗ cho những mầm xanh. Sự sống là bất diệt. Tôi luôn tự an ủi mình, tuổi nào cũng có cái đẹp, cái duyên cuả tuổi đó, không cứ gì già hay trẻ, bởi tôi đã từng đánh mất tuổi trẻ của mình một lần rồi, chẳng lẽ lại đánh mất cả tuổi già? Mấy hôm nay đọc báo thấy đưa tin các cụ 70 còn ngoại tình, tôi thấy vui vui vì mình không đến nỗi quái đản giữa mọi người. Mình mới trên 60, còn trẻ chán. Một cụ trên 70 đi tập thể dục, bỗng dưng xài tiền nhiều hơn mọi khi. Con cái thuê thám tử theo dõi, mới biết bố đi nhà nghỉ với bồ nhí. Wow, kể ra các cụ còn gân thiệt, còn cả duyên nưã, kèm theo cả tài  tán gái nữa. Tán được em theo mình phải kể là tài. Tôi chợt ngộ ra điều này, ngày xưa cụ Nguyễn Công Trứ 73 tuổi còn cưới cô vợ thứ 14, mình thua các cụ xa quá.

Nhưng mà, có lần ngồi quán café với nàng, vô tình lúc tôi móc bóp trả tiền, thấy chứng minh nhân dân cuả tôi, nàng mượn coi, săm soi  năm sinh, rồi nhìn tôi, nói thật nhỏ : chú Hoàng hơn em 42 tuổi. Đôi mắt nàng u ẩn thất vọng. Tôi như bị nàng xối một thau nước lạnh vào mặt. Từ trên cao, tôi rơi cắm đầu xuống đất, trong óc vang lên lời tự nguyền rủa. Và rồi một luồng khí lạnh chạy dọc sương sống làm tôi sợ hãi và tê cứng toàn thân. Tôi gượng bảo nàng, khoảng cách tuổi tác  không là vấn đề, vì mai kia, em cũng sẽ ở vào cái tuổi của tôi bây giờ, tôi chỉ đi truớc em vài thập kỷ ngắn ngủi thôi, thời gian nào có nghiã gì. Hình như em hiểu điều tôi giải thích. Và em cũng hiểu cái thực tế sờ sờ trước mắt, em còn đang tuổi teen và tôi, một ông lão đã hơn 60 tuổi. Một khoảng im lặng rợn ngợp chen vào giữa hai chúng tôi.

Một lần khác, chỉ có tôi với nàng. Tôi nói yêu em. Tôi bảo rằng, em là tình yêu cuối cùng của tôi. Tôi sẽ đem theo tình yêu ấy vào mãi thiên thu. Tôi sẽ tôn thờ tình yêu ấy. Đó là báu vật của đời tôi. và em là thiên thần của tôi. Tôi sẽ giữ em mãi là thiên thần, không để em gẫy cánh trong cõi đời. Yêu là yêu, vậy thôi. Không ràng buộc, không hệ luỵ xã hội. Em hãy cho tôi tình yêu ấy. Nàng yên lặng nghe tôi nói, gò má hơi ửng hồng nhưng ánh mắt nhìn xa xăm. Nàng không đồng ý cũng không từ chối. Tôi lại nói. Tôi yêu em, và em nên biết điều ấy, e có thể yêu tôi hay không, nhưng với tôi em là tất cả. Tôi có thể làm tất cả cho em. Nảng vẫn yên lặng không nói gì. Chiều suống muộn màng.

Trời vẫn mưa. Những hạt nước dày hơn, đủ làm ướt sũng những ai đi ra đường không có áo mưa. Vậy mà tôi đã chở nàng đi đầu không dưới mưa. Ồ, hạnh phúc lắm các bạn ạ. Các bạn cứ thử chở em đi một lần trong đêm mưa mà xem, nhưng phải là mưa bay của Diễm Xưa kià, mới thú vị. Em cứ nài nỉ, bạn giai cứ can ngăn, còn tôi thì im lặng làm theo nhịp đập của trái tim mình. Không biết hai bạn trai của nàng  nghĩ gì, chắc là không bắt lỗi tôi, vì tôi đâu có quyến rũ em. Trái lại chính em bắt tôi chở em đi. Có lẽ hai chàng sẽ khó chịu vì tự ái và vì có những điều phải trả lời. Nàng có tình ý gì với tôi, quan hệ của tôi với nàng là thế nào? đi trong  đêm mưa thế này tôi sẽ chở nàng đi đâu?Tôi sẽ làm gì nàng?

Tôi đưa cho nàng một nón bảo hiểm. Em đội nón và điềm nhiên ngồi lên sau xe.  Ngay tức khắc, tôi hoạch định một kế hoạch trong đầu. Đi đâu, làm gì ? Cũng không có gì mờ ám và ghê gớm cả. Với lại, tôi không thể đi lâu và đi xa, vì hai bạn trai của nàng còn đang chờ ở quán café.Trời mưa sẽ làm cho cả hai chúng tôi ướt lạnh không chịu nổi. Tôi chỉ muốn tạo cho nàng một kỷ niệm lãng mạn như Diễm Xưa, để bất cứ khi nào nàng nhìn mưa thì nàng sẽ nhớ tôi, sẽ khao khát được được sống với những trải nghiệm, hôm nay. Kỷ niệm ấy sẽ trở thành tâm hồn nàng và tâm hồn nàng  là của tôi, phải thuộc về tôi, tôi phải chiếm đoạt cho được linh hồn nàng, thiên thần hộ mệnh của tôi. Nhưng nàng làm cho tôi suy nghĩ. Và dù đã già đời, tôi cũng không hiểu nàng muốn gì ở tôi mà đòi tôi chở đi trong đêm mưa như vậy. Nhưng nếu tôi không biết nàng muốn gì và đáp ứng cái ngẫu hứng rất thiên thần ấy thì tôi sẽ mất hết.

Tôi cho xe chạy chầm chậm trên những con đường quen thưộc, rồi chạy ra vùng ngoại ô có những quãng vắng và bóng tối. Tôi xoay nghiêng khuôn mặt mình và bảo : em hôn chú Hoàng một cái đi, được không. Má tôi ướt lạnh vì mưa bỗng bỗn nóng ran vì đôi môi của nàng. Tôi không ngờ hạnh phúc lại đến bất ngờ và choáng ngợp như thế, hạnh phúc của thiên thần ban tặng. Nụ hôn của nàng có ý nghiã gì ? Tôi bỗng thấy mình trẻ thơ như lần đầu được con gái ngửi lên má. Nó sung sướng lắm vì đó là va chạm nam nữ ở cái tuổi mà từng sợi dây thần kinh luôn căng lên như  ăng ten để tìm kiếm những tín hiệu , và hơn thế , trong nụ hôn ấy còn có tình. Ấy là ngày xưa, còn bây giờ là nụ hôn thiên thần. Cũng chỉ là ngửi trên má thôi, nhưng là cặp môi của thiên thần.

Xe chạy ra ngoại ô, những quãng vắng và bóng tối nhiều hơn. Em không  hỏi tôi chở em đi đâu, cũng không phản đối bóng tối. Tôi tìm một chỗ vắng và khuất rồi dừng xe lại. Thực ra nơi này là một khoảng trống, không có điện, thỉnh thoảng trên bầu trời ngoằn ngoèo vài ánh chớp lẻ loi, và những pha đèn xe hơi hay xe Honda quét ánh sáng vào. Sẽ chẳng ai bận tâm đến chuyện riêng tư của người khác, với lại trong bóng tối, họ chẳng thể nhận ra ai, càng không thể nhận ra Hoàng thi sĩ. Tôi nghĩ vậy, và nếu có nhận ra, chắc họ sẽ chặc lưỡi bỏ qua, nghệ sĩ ấy mà!

Một ánh xe Honda quet vào hai chúng tôi, xe vụt qua, ném lại một tiếng chửi thề:

_Một thằng gìa khốn nạn!

Da mặt tôi dày lên, không biết em nghĩ gì về tôi sau câu chửi ấy.

Tôi vội gạt chân chống và dựng xe. Em không hiểu tôi dừng xe ở đây để làm gì. Nhưng chắc em sẽ cảnh giác với sự “khốn nạn” của tôi, hay biết đâu,  em đang khám phá sự “khốn nạn” của cuộc đời? Tôi ôm chầm lấy em và kéo em sát vào người tôi. Em không phản ứng. Thân thể em gọn trong vòng tay của tôi. Tôi cảm nhận một sức sống mạnh mẽ và một nỗi đam mê bốc lửa từ thân xác em truyền qua tôi.Tôi lấy tay ôm lấy khuôn mặt em và tìm môi em để hôn. Tôi nói thì thào. Anh yêu em, cho anh hôn em một lần đi. Em ứ ứ trong cổ.Nàng mím chặt môi, dấu hai cánh môi vào bên trong, và dùng hết sức mình quay mặt đi không cho tôi hôn. Tôi vẫn quyết liệt nài nỉ và chiếm đoạt. Em vẫn quyết liệt quay đi. Rất không may cho tôi là hai chiếc nón bảo hiểm của em và của tôi đều có cánh che phiá trước. Hai cánh che này chống vào nhau tạo ra một khoảng cách, dù chỉ trong gang tấc nhưng tôi không cho tôi áp sát vào môi em được. Tôi càng cố sức bao nhiêu, em càng phản ứng mạnh mẽ bấy nhiêu. Em nhất định không cho tôi hôn. Tôi không thể hiều. Tại sao em có thề đi với tôi trong đêm mưa thế này, tại sao em có thể hôn má tôi mà không cho tôi hôn môi em.Tôi chợt nhớ có lần đã giải thích với nàng, chỉ người yêu nhau mới hôn môi, chỉ yêu ai mới cho người ấy hôn môi.

Và bây giờ thì tôi hiểu.Tôi buông nàng ra và không đòi hôn nàng nữa. Tôi tôn trọng thái độ chọn lựa của em. Em có thể yêu tôi nhưng không thể là của tôi. Chúng tôi sửa lại nón và lên xe trở về. Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ. Em đã buộc tôi phải chấp nhận mình là pho tượng trong tòa tháp cổ. Mưa làm nhoà đi tất cả. Một ánh đèn pha sáng loá làm tôi không còn nhìn thấy gì. Tôi thấy mình bay lên trong vầng sáng ấy, và kià, em  là thiên thần đang nâng cánh tôi bay lên. Trăng sao, tinh tú bay vùn vụt bên cạnh tôi. Rồi em vẫy tay chào. Tôi mất hút trong cõi xa xăm.

***

Lão thi sĩ Hoàng Cầm đứng lặng im bên chiếc quan tài của người bạn. Lâu lâu lão  lại đưa khăn khẽ lau dòng nước mắt ngậm ngùi. Đêm qua Hoàng thi sĩ bị tai nạn . Một chiếc xe hơi tông thẳng vào xe ông ta. Lão bay người lên không . Khi công an tới, lão đã nằm bất động trên đám cỏ, thân xác đẫm nước mưa. Người ta không rõ tại sao lão lại đi trong đêm mưa như vậy. Lão thi sĩ Hoàng Cầm thì hiểu. Hoàng thi sĩ đi tìm lá diêu bông.

Thi sĩ Hoàng Cầm thắp cho bạn một nén nhang. Mắt lão nhoà đi. Bóng chiều úa trên hồ Tây, lão lại sống về quá vãng

Hoàng thi sĩ nhìn bóng chiều trên hồ và  nói với lão:

_Anh Hoàng Cầm ạ. Em đã đi với tôi trong cõi nhân gian này. Không một cô gái trẻ nào có bản lĩnh như em, bản lĩnh dám yêu một ông già, dám dấn thân vào cõi vô định để khám phá tình yêu. Có thể cho tất cả nhưng quyết liệt giữ lấy tình yêu. Ông ạ, tôi đã ôm em trong tay, nhưng không bao giờ chinh phục được tình yêu của em. Tôi hiểu điều này, chúng ta đã là thiên cổ, về thôi ông ạ!

Lão thi sĩ Hoàng Cầm nghẹn lời

_Chúng ta đã là thiên cổ.

Lão thi sĩ Hoàng Cầm mắt lệ rưng rưng nhìn ra ngoài. Đôi chim hạc cùng với cỗ xe mây đang chờ  trước cửa.

Muà hè 2010

___________________________________________________